Tiễn bồ
Ôi xao xuyến fút chạnh lòng tiễn piệt
Bước Pồ đi thoáng nhạt kuối góc đường
Nhớ lúc trước ta tự tình thắm thiết
Bỗng zờ đây piền piệt kách xa fương
Pồ iu hỡi !Chốn chân trời thấu được?
Kõi lòng ta zày nặng nỗi thê lương
Mắt kay đắng, đắng cho Pồ cất bước
Đắng bởi tim ai đang rịm máu tình
Tuy rỉ máu nhưng tim kia chẳng chết
Bởi tim chết tức là tình kũng hết,
Hết cả iu thương, hết vị ngọt ngào.
Ta không khóc chẳng wa là gượng gạo,
Zành nước mắt để zội lòng u uất,
Để tưới xanh lên mầm mơ ước.
Ước mai sau ta hãy kòn như trước
Nắm tay nhau ta lại kứ tự tình.
Dại
khờ
Không gian xao xuyến chuyển mùa
Dường như 2 đứa mới vừa chợt xa
Anh iu em để ngày wa
Chút tình thơ dại pùn za ziết pùn
Fố xưa zờ đổi tên đường
Tình xưa mang nặng vết thương lọc lừa
Chuyện xưa ghi chút zại khờ
Zeo men say để pây zờ khổ đau!
[left]